Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 011
Trong dòng chảy bất tận của thời gian, có những khoảnh khắc như trăng rớt bóng ven sông, mang theo nỗi sầu lặng lẽ, để lại trong lòng ta một khoảng trống không thể gọi thành tên. Đó là nỗi nhớ nhung chồng chất, là cảm giác về một tri kỷ ngỡ gần gũi nhưng rồi hóa thành người xa lạ.