Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 002 - Có những người, cả đời chỉ cần thương trong lặng lẽ là đủ

Người ta thường bảo, cái gì càng không thể với tới, càng in hằn sâu hơn trong ký ức. Câu nói ấy có lẽ đúng với anh – bởi suốt những tháng năm lặng lẽ ấy, anh chưa từng thực sự có được em.

Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 002 - Có những người, cả đời chỉ cần thương trong lặng lẽ là đủ

Ver 1:

Người ta nói, càng xa càng nhớ
Chuyện chưa thành càng khắc càng sâu
Anh chưa một phút có em
Mà tim cứ mãi khắc tên em hoài

Người ta bảo, tình phai tình mới
Ngỡ một người sẽ giúp quên em
Thế nhưng lòng vẫn lặng im
Dáng xưa bóng cũ mỗi đêm hiện về

Hồn lạc lối, lối về chẳng thấy
Bóng ai xa, đâu lấy được gần
Trăm lần dặn, vạn lần phân
Cớ sao vẫn mãi tần ngần nhớ em?

Ver 2:

Người ta nói: càng xa càng nhớ
Chuyện chưa thành càng khắc càng sâu
Một lần chẳng nắm tay nhau
Mà tim đã khắc nghìn câu nhớ người
Người ta bảo: tình vơi tình mới
Cứ ngỡ lòng sẽ tới bình yên
Thế nhưng bóng cũ triền miên
Đêm đêm thấp thoáng nỗi niềm về em
Hồn lạc lối, chân mềm lối cũ
Bóng em xa, dang dở tháng ngày
Trăm lần dặn, vạn lần say
Mà sao vẫn mãi hao gầy nhớ em.

Có những yêu thương chưa kịp thành hình đã hóa thành vết thương. Có những nỗi nhớ không cần bắt đầu cũng đủ bám rễ vào lòng người. Anh chưa từng nắm tay em, chưa từng đi bên em dưới những con đường mưa bay hay nắng vàng rực rỡ. Mọi thứ anh có chỉ là những ánh mắt em để quên, những nụ cười em buông nhẹ, như gió thoảng. Vậy mà, những điều mong manh đó lại trở thành ký ức bền bỉ nhất trong trái tim anh.

Người ta vẫn nói, muốn quên một người thì hãy mở lòng với một người khác. Anh cũng đã thử. Đã mỉm cười với những ánh mắt khác, đã lắng nghe những giọng nói khác. Nhưng rốt cuộc, khi đối diện với chính mình trong những khoảng lặng hiếm hoi, anh vẫn chỉ nhìn thấy dáng em xa xa, mờ nhạt mà ám ảnh.

Có những đêm dài, anh mơ thấy em, như thể chúng ta chưa từng lạc mất nhau giữa cuộc đời rộng lớn. Tỉnh dậy, mới chợt hiểu, đó chỉ là giấc mơ của riêng anh – giấc mơ của một người chưa từng có được điều mình khát khao nhất.

Anh đã học cách bình thản đi qua nỗi nhớ. Không níu kéo, không trách móc, không đòi hỏi thêm điều gì từ em nữa. Bởi đôi khi, điều đẹp đẽ nhất không phải là được ở bên nhau, mà là giữ cho nhau một hình ảnh trọn vẹn nhất trong lòng.

Em – người chưa từng thuộc về anh – vẫn mãi ở đó, như ánh hoàng hôn cuối ngày: rực rỡ, dịu dàng và vĩnh viễn xa xôi.

Và anh, cũng đã học được cách mỉm cười khi nhớ về em – nhẹ nhàng, như cảm ơn những năm tháng ấy đã từng có một bóng hình để khắc sâu trong tim.