Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 012 Hãy sống và yêu như thể mỗi ngày là ngày cuối cùng, để không hối tiếc về điều gì đã qua. Và nếu tình yêu không còn bên ta, hãy để hy vọng dẫn lối, vì phía trước vẫn luôn có ánh sáng chờ đợi.
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 011 Trong dòng chảy bất tận của thời gian, có những khoảnh khắc như trăng rớt bóng ven sông, mang theo nỗi sầu lặng lẽ, để lại trong lòng ta một khoảng trống không thể gọi thành tên. Đó là nỗi nhớ nhung chồng chất, là cảm giác về một tri kỷ ngỡ gần gũi nhưng rồi hóa thành người xa lạ.
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 010 Khi sương tan trong ánh bình minh, mọi thứ dường như bừng sáng, nhưng có những ký ức lại nhạt nhòa theo thời gian, giống như lời thề cũ lặng lẽ chìm vào quên lãng. Lối về xưa giờ đã rẽ đôi nhành, bóng trăng vẫn còn đó, nhưng tình yêu một thời xanh biếc đã phai tàn từ lâu.
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 009 Mọi cuộc gặp gỡ, chia ly trên đời này đều là một phần của duyên phận, là những bài học mà thời gian sẽ giúp ta nhận ra giá trị đích thực.
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 008 Tình yêu đôi khi giống như một cốc trà – có đắng, có ngọt, có dư vị khiến ta nhớ mãi không quên. Cũng như những đêm không ngủ, dù mệt mỏi, nhưng lại là khoảnh khắc ta chạm đến chiều sâu cảm xúc của chính mình.
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 007 Bắt đầu từ những cuộc gặp gỡ như định mệnh nhưng cuối cùng lại phải kết thúc trong đau khổ và tiếc nuối…
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 006 - Đông Về Đông về không chỉ mang theo cái lạnh, mà còn gợi lên những mong chờ thầm lặng. Giữa sương mù giăng lối, lòng khẽ ước một chút ấm áp từ một người, một ánh đèn, hay đơn giản là một tình cảm chân thành...
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 005 Giữa đất trời giao thoa, thác nước tựa dải ngân hà lấp lánh, cuồn cuộn chảy như khúc nhạc thiên nhiên vang vọng. Đứng trước cảnh sắc ấy, lòng người cũng hóa nhẹ tênh, tan vào mây gió...
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 004 Trăng sáng giữa trời nhưng lòng người lại mịt mờ trong nỗi nhớ. Bao nhiêu tâm tư gửi vào đêm khuya, liệu ánh trăng có thấu, hay chỉ lặng lẽ soi bóng cô đơn...?
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 003 Đời người như mây nước, hợp tan vô thường, buồn vui rồi cũng hóa hư không. Có những duyên nợ chẳng thể níu giữ, chỉ đành gửi lại thời gian, để lòng nhẹ như gió thoảng trời xa…