Có những điều buông tay mới thấu Có những thứ, dù mình có cố gắng đến mấy… vẫn chẳng thể giữ được. Không phải vì bản thân không đủ tốt, cũng chẳng phải vì nó quá tệ để níu kéo — mà đơn giản, vì nó không thật sự thuộc về mình.
Có những năm tháng không thể nào quên, nhưng cũng chẳng còn gì để hối tiếc Nếu có ai hỏi tôi rằng: "Bạn đã quên những năm tháng đó chưa?", thì có lẽ câu trả lời là "chưa". Ai lại đi hối tiếc những tháng năm mà mình đã hết lòng, đúng không?
Phải mất đi thứ gì đó thì con người ta mới bắt đầu suy nghĩ lại... Trong cuộc sống, đôi khi ta quá bận rộn chạy theo những thứ xa vời mà quên mất những điều quan trọng ngay bên cạnh. Chỉ đến khi đánh mất một điều gì đó mới giật mình nhìn lại và tự hỏi: "Liệu mình đã thực sự trân trọng những gì đang có hay chưa?"
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 035 - Duyên Lỡ 4 Có những lời hứa tưởng như mãi mãi, nhưng rồi cũng phai nhòa theo năm tháng. Duyên dẫu lỡ làng, lòng vẫn hoài vương vấn, chỉ biết giữ lại chút men tình buồn, để không quên một thuở đã từng thương...
Tặng Triều Tiên Bóng Tiên hòa với bóng đêm Lung linh mờ ảo bên thềm giữa khuya. Gió lay tà áo đầm đìa Nhẹ ngân câu hát vọng về ngàn xưa. Trăng soi lối cũ sương thưa Bâng khuâng một thoáng hương đưa ngỡ ngàng. Tiên về trong giấc mộng vàng Hư hư
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 034 - Duyên Lỡ 3 Duyên không trọn, tình không vẹn, chỉ còn lại những tháng ngày hoài niệm. Giữa đêm sương và gió lộng, bóng trăng mờ soi lòng người cô lẻ, ôm trọn một nỗi nhớ chẳng thể nguôi…
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 033 - Nhớ Tình yêu đôi khi chỉ là một chiều lặng lẽ, như trăng côi giữa trời, soi sáng mà chẳng được hồi đáp. Dẫu xuân có qua, lòng vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Cho Đi và Nhận Lại: Làm Sao Để Không Bị Tổn Thương? Trong mối quan hệ giữa người cho đi và người nhận, sự thất vọng thường xuất hiện khi người cho đi tự đặt kỳ vọng quá lớn mà không có sự thỏa thuận hoặc trao đổi rõ ràng với người nhận.
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 032 - Xuân Mộng Xuân đến rồi lại đi, để lại dư âm của những mộng ước chưa thành. Hoa dù thắm một thời, cũng chẳng níu được bóng người khuất xa...
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 031 Thời gian có thể phai mờ bao kỷ niệm, nhưng có những nỗi nhớ vẫn mãi vẹn nguyên. Như ánh trăng lặng lẽ trên sông, dù trôi đi nhưng chưa bao giờ tắt.