Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 014 - Gửi Mai Hương!!!

Không dám nhìn nhiều vì sợ không thể quên, không dám nhìn ít vì sợ sau này không thể nhìn thấy nữa.

Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 014 - Gửi Mai Hương!!!
Không nhìn nhiều, sợ chẳng quên, 
Ánh buồn sâu thẳm gọi tên mỗi ngày. 
Nhìn ít, sợ lạc vòng tay, 
Mai này bóng ảnh hao gầy khó trông. 

Chìm trong ánh mắt mênh mông, 
Nửa như khắc nhớ, nửa mong xa rời. 
Tần ngần không thốt nên lời, 
Nhìn lâu chẳng dám, buông lơi chẳng đành. 

Tình thường tựa lá mong manh, 
Thế nên đâu dám hóa thành lời thương.
Lòng này dẫu có vấn vương, 
Sao chưa thể cất tiếng thương trọn đời...

Cảm xúc, dù không thể diễn đạt hết bằng lời, nhưng lại chính là thứ dễ chạm đến trái tim người khác một cách sâu sắc.

Tựa như một chiếc lá mong manh, dễ dàng bị gió cuốn đi, nhưng lại cũng có thể nở rộ trong những khoảnh khắc bé nhỏ.

Đôi khi, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, cũng đủ vấn vương trọn đời. Nhưng trong những khoảnh khắc ấy, ta lại nhận ra rằng những điều chưa nói mới chính là điều quan trọng nhất.

Sài Gòn, Thứ 7, ngày 28 tháng 12 năm 2024 lúc 23:12 - Gửi Mai Hương!!!