Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 011
Trong dòng chảy bất tận của thời gian, có những khoảnh khắc như trăng rớt bóng ven sông, mang theo nỗi sầu lặng lẽ, để lại trong lòng ta một khoảng trống không thể gọi thành tên. Đó là nỗi nhớ nhung chồng chất, là cảm giác về một tri kỷ ngỡ gần gũi nhưng rồi hóa thành người xa lạ.
Trăng sầu rớt bóng ven sông,
Còn ta lặng lẽ chất chồng nhớ nhung.
Gió đưa bóng nước chập chùng,
Ngỡ là tri kỷ, lạ lùng: người dưng!
Thời gian như nước, chẳng dừng,
Thu qua, đông đến, lòng ngừng trông mong.
Bước chân lặng lẽ theo dòng,
Chỉ còn lại nỗi buồn lòng không tên!
Cuộc đời, đôi khi, giống như dòng nước không ngừng chảy, cuốn theo những gì ta từng trân quý. Những cảm xúc đẹp đẽ, những mối quan hệ ta từng nghĩ sẽ mãi gắn bó, dần tan biến, để lại một vết hằn sâu trong ký ức. Nhưng chính sự biến đổi ấy là bản chất của thời gian và cuộc sống.
Khi thu qua đông tới, lòng người cũng dần nguội lạnh với những mong đợi không thành. Đôi chân tiếp tục bước đi theo dòng chảy đời thường, dù trong lòng vẫn âm ỉ một nỗi buồn vô hình, không thể đặt tên. Nhưng có lẽ, chính sự không tên ấy lại là minh chứng cho một tình cảm sâu sắc, từng rất đỗi chân thành.
Thay vì mãi ôm lấy những gì đã qua, hãy để nỗi buồn ấy trở thành một phần của ta, như một bài học, như một minh chứng cho việc ta đã sống, đã yêu, và đã cảm nhận được ý nghĩa của cuộc đời. Bởi đôi khi, chính những khoảng trống không thể lấp đầy lại là nơi cất giữ vẻ đẹp sâu sắc nhất của tâm hồn.