Thơ thẩn vu vơ - 011

Ngỡ là tri kỷ, lạ lùng: người dưng!

Thơ thẩn vu vơ - 011
Trăng sầu rớt bóng ven sông,
Còn ta lặng lẽ chất chồng nhớ nhung.
Gió đưa bóng nước chập chùng,
Ngỡ là tri kỷ, lạ lùng: người dưng!

Thời gian như nước, chẳng dừng,
Thu qua, đông đến, lòng ngừng trông mong.
Bước chân lặng lẽ theo dòng,
Chỉ còn lại nỗi buồn lòng không tên!