Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 004

Trăng sáng giữa trời nhưng lòng người lại mịt mờ trong nỗi nhớ. Bao nhiêu tâm tư gửi vào đêm khuya, liệu ánh trăng có thấu, hay chỉ lặng lẽ soi bóng cô đơn...?

Ánh trăng khuya có thấu nỗi niềm riêng?
Ánh trăng khuya sáng, lạnh thinh vắng,
Lẻ bóng người qua, mộng vẫn mong.
Đêm khuya vắng lặng, tình chưa tắt,
Giọt lệ rơi, tình vẫn chưa vơi.