Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 003
Đời người như mây nước, hợp tan vô thường, buồn vui rồi cũng hóa hư không. Có những duyên nợ chẳng thể níu giữ, chỉ đành gửi lại thời gian, để lòng nhẹ như gió thoảng trời xa…

Gió lay bóng nước mờ trôi
Đục trong nào biết, dòng đời cứ trôi
Nhân gian một kiếp bao lâu?
Buồn vui tan hợp, nỗi sầu hư không.
Duyên xưa như bóng mây hồng,
Nặng mang chữ nợ, mấy dòng lệ cay.