Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 006 - Đông Về Đông về không chỉ mang theo cái lạnh, mà còn gợi lên những mong chờ thầm lặng. Giữa sương mù giăng lối, lòng khẽ ước một chút ấm áp từ một người, một ánh đèn, hay đơn giản là một tình cảm chân thành...
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 005 Giữa đất trời giao thoa, thác nước tựa dải ngân hà lấp lánh, cuồn cuộn chảy như khúc nhạc thiên nhiên vang vọng. Đứng trước cảnh sắc ấy, lòng người cũng hóa nhẹ tênh, tan vào mây gió...
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 004 Trăng sáng giữa trời nhưng lòng người lại mịt mờ trong nỗi nhớ. Bao nhiêu tâm tư gửi vào đêm khuya, liệu ánh trăng có thấu, hay chỉ lặng lẽ soi bóng cô đơn...?
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 003 Đời người như mây nước, hợp tan vô thường, buồn vui rồi cũng hóa hư không. Có những duyên nợ chẳng thể níu giữ, chỉ đành gửi lại thời gian, để lòng nhẹ như gió thoảng trời xa…
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 002 Người ta thường bảo, cái gì càng không có được thì khiến con người ta càng khắc sâu. Điều này có lẽ đúng đối với anh, vì thật sự thì anh chưa từng có được em.
Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 001 Có những nỗi nhớ chẳng thể gọi thành tên, chỉ gói gọn trong một tin nhắn vu vơ. Nhưng đôi khi, điều day dứt nhất không phải là câu hỏi chưa có hồi đáp, mà là sự im lặng kéo dài mãi trong lòng…