Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 025
Bước qua lối cũ người đông,
Chỉ mình ta với cõi lòng tái tê.
Biết rằng chẳng thể cận kề,
Nhưng tim vẫn mãi não nề nhớ thương.
Dẫu cho duyên phận đôi đường,
Cớ sao mắt vẫn còn vương bóng người?
Bước qua lối cũ người đông,
Chỉ mình ta với cõi lòng tái tê.
Biết rằng chẳng thể cận kề,
Nhưng tim vẫn mãi não nề nhớ thương.
Dẫu cho duyên phận đôi đường,
Cớ sao mắt vẫn còn vương bóng người?