Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 010

Cuộc sống là thế, luôn có những điều không trọn vẹn. Ta níu giữ những kỷ niệm đẹp, nhưng đôi khi phải chấp nhận rằng chúng chỉ còn là bóng hình trong quá khứ. Những ký ức về tình yêu đôi khi giống như tiếng cung đàn vang lên trong đêm, dịu dàng nhưng đầy ám ảnh. Tiếng đàn ấy như gió thoảng, mang theo những nỗi nhớ không thể chạm tới, trải dài trong ngút ngàn hoài niệm.

Bến sông xưa, dòng nước vẫn miệt mài trôi theo hai lối, như chính cuộc đời đã chia cách đôi người. Ta còn đứng đây, lưu giữ bóng hình cũ, còn người có lẽ đã tìm đến một chốn khác, một ngã rẽ mới của cuộc đời.

Nhưng dẫu những nỗi niềm ấy có sâu đậm đến đâu, chúng ta không thể sống mãi trong hồi ức. Hãy trân trọng những gì đã qua, như một phần không thể thiếu của hành trình trưởng thành. Bởi lẽ, chính những mảnh vỡ của tình yêu và kỷ niệm đã từng nhuộm màu cho cuộc đời, để lại trong ta những bài học, những cảm xúc mà không gì có thể thay thế được.

Hãy để ánh bình minh mỗi ngày không chỉ xóa tan sương mờ, mà còn mang đến hy vọng mới, thắp sáng con đường phía trước, nơi ta sẽ tìm thấy những điều ý nghĩa hơn cho chính mình.

Sương tan giữa buổi bình minh,
Câu thề năm cũ lặng thinh chẳng thành.
Lối về ai rẽ đôi nhành,
Bóng trăng còn đó , tình xanh đã tàn.

Đêm buông nhặt tiếng cung đàn,
Nghe như gió thoảng ngút ngàn nhớ thương.
Bến xưa nước chảy đôi đường,
Ta còn lưu bóng, người vương chốn nào?