Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 008

Giấc ngủ dường như không còn là lựa chọn, bởi giấc mơ có thể dẫn anh về đoạn đường có em – nơi những ký ức đẹp đẽ nhưng cũng đầy tiếc nuối lại hiện hữu. Sợ rằng trong mơ, mọi thứ sẽ rõ ràng hơn, nhưng khi tỉnh giấc, chỉ còn lại khoảng trống vắng lặng.

Cuộc sống đôi khi là như thế, những đêm thao thức lại trở thành khoảnh khắc quý giá, nơi con người đối diện với chính mình, với những tình cảm chưa kịp gọi tên. Có lẽ, chính sự chờ mong và nỗi nhớ ấy là minh chứng cho một tình yêu sâu đậm, dù không hoàn hảo nhưng vẫn đủ để làm trái tim thao thức mãi.

Có lẽ, anh biết rằng em không còn ở đó, rằng đoạn đường xưa chỉ còn lại mình anh bước tiếp. Nhưng chính nỗi nhớ này, chính những đêm thao thức vì em, đã trở thành minh chứng cho một tình yêu sâu đậm mà anh từng trải qua.

Vậy thì, thay vì cố gắng né tránh những giấc mơ, hãy để nó dẫn lối, để nhớ thương không còn là nỗi đau mà trở thành nguồn cảm hứng cho những ngày phía trước.

Thức đêm anh tỉnh bằng trà,
Nhắn tin chút chữ mặn mà gửi em.
Ngoài kia gió lạnh bên thềm,
Lòng còn thao thức nỗi niềm chưa vơi.

Cốc trà đắng chát trên môi,
Mà sao ngọt lịm đôi lời nhớ thương.
Đêm dài chẳng dám ngủ thường,
Sợ mơ lại thấy đoạn đường có em.