Thơ thẩn vu vơ - HTTLT - 007

Cuộc đời là chuỗi những cuộc gặp gỡ, có những lần tưởng chừng như duyên trời định sẵn, nhưng cuối cùng lại hóa thành nỗi đau và tiếc nuối. Gặp gỡ là khởi đầu của những hy vọng, của những mộng tưởng về một tình yêu bền lâu, nhưng chẳng ai có thể đoán trước được hồi kết.

Khi ánh mắt đầu tiên chạm nhau, người ta dễ tin rằng đó là định mệnh, là món quà mà trời ban tặng. Nhưng tình yêu, dù mãnh liệt và đẹp đẽ đến đâu, đôi khi cũng chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi. Những khoảnh khắc ngọt ngào trôi qua như sương mai, để lại trong lòng một nỗi vấn vương khôn nguôi khi tình tan vỡ.

Nỗi đau của sự chia ly giống như một cơn bão đi qua, mang theo cả những ước mơ và lời hẹn ước còn dang dở. Đoạn trường ấy không chỉ là nước mắt rơi, mà còn là sự chấp nhận rằng có những điều không thể níu giữ, có những mối duyên chỉ đến để dạy ta cách yêu và cách buông bỏ.

Dù thế nào, những kỷ niệm vẫn mãi là phần ký ức đẹp trong cuộc đời. Đừng để nỗi đau làm phai mờ đi giá trị của những ngày yêu thương. Hãy trân trọng những gì đã qua, bởi mỗi giấc mộng, dù ngắn ngủi, đều là một phần quan trọng giúp trái tim ta học cách trưởng thành và mạnh mẽ hơn.

Có lẽ, duyên trời không hẳn là mãi mãi, nhưng chính sự gặp gỡ và chia ly ấy đã khắc sâu một câu chuyện không thể quên vào tâm hồn. Và trong những giọt lệ rơi, ta vẫn thấy được vẻ đẹp của một tình yêu từng cháy sáng, dù chỉ trong một khoảnh khắc.

Gặp nhau cứ ngỡ duyên trời
Thoáng qua để lại trọn đời vấn vương
Tình trao tựa giấc mộng thường
Nào ngờ tan vỡ, đoạn trường lệ rơi.